Cô ấy bước vào, khuôn mặt trầm lặng.
Trên tay là ảnh của một diễn viên Hàn Quốc.
Ánh mắt cô ấy đầy hy vọng, gần như cầu xin:
“Bác sĩ, em muốn gương mặt giống như thế này. Em chán chính mình rồi…”
Tôi nhìn vào ảnh, rồi nhìn cô ấy.
Và trong khoảnh khắc, tôi thấy không chỉ là một khách hàng muốn làm đẹp.
Tôi thấy một người phụ nữ đang muốn trốn khỏi chính mình.
Tôi hỏi nhẹ:
“Vì sao em lại muốn giống cô ấy?”
Cô ấy cúi đầu:
“Vì em nghĩ nếu mình giống vậy… em sẽ được yêu thương hơn.”
Khoảnh khắc ấy, tôi thấy điều làm tôi đau lòng không phải là gương mặt cô ấy – mà là niềm tin sâu trong lòng cô rằng: bản thân mình không đủ để được yêu.

Và tôi từ chối ca mổ đó.
Không phải vì tôi không làm được.
Mà vì tôi biết – nếu mổ lúc đó, tôi không giúp cô ấy đẹp hơn.
Tôi chỉ đang giúp cô ấy che giấu bản thể của chính mình.
Làm nghề này hơn 10 năm, tôi nhận ra:
Có những ca không nên làm – dù khách có tiền, có mong muốn, và có “ảnh mẫu”.
Vì vẻ đẹp không được sinh ra để sao chép.
Mỗi người có một bản thể riêng – khí chất riêng – câu chuyện riêng.
“Là bác sĩ, tôi không chỉ cầm dao – tôi cầm đạo.”
Tôi không tạo ra bản sao.
Tôi giúp bạn khai sinh lại phiên bản đẹp nhất của chính bạn – chứ không phải phiên bản “ăn theo” ai khác.
Nếu bạn đang cầm trong tay một bức ảnh, và định mang nó đến một bác sĩ để “biến mình thành người đó”…
Tôi mời bạn dừng lại, thở sâu, và hỏi:
“Tôi đang muốn trở thành ai? Và tại sao tôi không chọn trở thành chính tôi – phiên bản đẹp nhất?”
Vì đẹp không phải để giống ai – mà để trở về là chính mình.
– Bác sĩ Chúc