Có một sự thật mà tôi chưa từng nói với ai.
Tôi không dám soi gương quá 5 giây.
Không phải vì tôi bận. Không phải vì tôi vội.
Mà vì tôi không chịu nổi ánh nhìn của chính mình.
Tôi đã từng né gương ở thang máy.
Tắt camera trong mọi cuộc họp online.
Không chụp ảnh. Không quay video. Không selfie.
Tôi từng nói đùa rằng “Mình không ăn ảnh” — nhưng thật ra, tôi chưa từng cảm thấy mình xứng đáng để được nhìn.
Tôi không ghét gương. Tôi ghét cái sự thật mà nó phản chiếu:
Một khuôn mặt không ưa nhìn, một làn da không hoàn hảo, một hình ảnh mà tôi luôn ước giá như khác đi.
Và tôi biết, có nhiều người giống tôi. Những người luôn sống trong vùng tối của sự tự ti. Những người hay cúi đầu khi nói chuyện. Những người “tàng hình” giữa đám đông. Những người chỉ biết im lặng khi người khác được khen “xinh quá.”
Tôi không viết bài này để than vãn.
Tôi viết để nói rằng tôi không muốn sống như vậy nữa.
Tôi mệt rồi. Mệt vì phải trốn. Mệt vì phải giả vờ mạnh mẽ trong khi bên trong chỉ toàn vết nứt.
Có thể tôi sẽ không bao giờ trở thành một hoa hậu.
Nhưng tôi muốn nhìn vào gương, và thấy một phiên bản khiến mình tự hào.
Không cần hoàn hảo. Chỉ cần đủ để mỉm cười.
Và nếu điều đó đồng nghĩa với việc tôi phải thay đổi — tôi sẵn sàng.
Vì không ai sinh ra để ghét bỏ chính mình.
Không ai đáng phải cúi đầu vì vẻ ngoài.
Nếu bạn cũng từng không dám nhìn vào gương như tôi,
hãy biết rằng: Bạn không cô đơn.
Và bạn có quyền thay đổi.
Đã đến lúc bạn không còn phải sống như vậy nữa.
Đừng để thêm một ngày trôi qua trong im lặng và tủi thân.
Bạn xứng đáng được nhìn vào gương và mỉm cười.
Và nếu bạn cần một người đồng hành để bắt đầu hành trình đó — hãy inbox ngay cho chúng tôi.